Nhạc: Y Vân
Vọng cổ: Viễn Châu
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu…
Công mẹ sanh con ví bằng năm biển… lớn!
Chỉ có càn khôn kia không bờ không bến
mới sánh được với lòng mẹ thương con
vốn không tận không… cùng…
Mẹ thương con từ lúc chưa lọt lòng
Từ lúc mới thượng hình trong bụng mẹ
mẹ đã reo mừng khi con máy động lần đầu tiên.
Rồi từ đó, sau mỗi lần con đạp mẹ thêm đau
mẹ mừng thêm chút nữa:
“Chắc là con trai nên con đạp, con chòi !
” Lắm khi mẹ ngủ say rồi,
mà vẫn phải giựt mình tỉnh giấc…..
Chín tháng cưu mang với mươi ngày lẻ
mẹ đã sớt chia cho con trẻ từng giọt máu trong người
Rồi một sáng chim ca, con của mẹ mở mắt chào đời.
Biển cả mênh mông một mình vượt sóng
mẹ đã tới bờ với niềm hãnh diện thiêng liêng.
Tâm hồn mẹ vui buồn lẫn lộn triền miên lạ lùng khôn tả.
Vui vì con mình nay nó sởn sơ ra đó
Nhưng lại buồn vì khi rời bụng mẹ, có nghĩa là
ấm lạnh sẽ riêng con !
Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đã yên giấc, mẹ hiền vui sướng biết bao
Thương con khuya sớm bao tháng ngày
Lặn lội gieo neo, nuôi con tới ngày lớn… khôn…
Mẹ ơi mẹ đã ru con suốt cuộc đời của mẹ.
Từ chiếc võng thơ ngây qua lời ru êm ả
đã theo chân con trẻ trên vạn nẻo sông…. hồ… !
Lúc còn thơ võng ru và nhịp võng
đã dìu con vào giấc ngủ không giờ.
Rồi khi con khôn lớn, mẹ chỉ ru con bằng ánh mắt bông sen!
Con có lỗi lầm chăng? Mắt kia chỉ dìu dịu sắc hờn.
Con đáng thuơng? Mắt chỉ biểu lộ một niềm vui man mác.
Ôi mẹ già tuổi hạc, mãi ru con đến bạc tóc ưu phiền !
Mẹ ơi nay con đã dừng bước lãng du
thì mẹ già đã 80 niên kỷ.
Nhưng lời ru của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai
Ầu ơ gió mùa thu mẹ ru con ngủ
năm canh chày mẹ thức đủ vừa năm…
Mẹ ơi mẹ đã thức với con cho tới ngày tuổi xế.
Bao nhiêu ngày mắt kia mờ lệ
chỉ vì thương con trẻ còn lận đận nơi góc biển chân trời!
Bao nhiêu lần con bất hiếu với mẹ rồi
nhưng bông sen vẫn nở ánh hồng phơn phớt
Vẫn tỏa một mùi hương rất ngọt
như nụ cười của đức Phật Như Lai !